truyện ma con đường âm phủ
Truyện tranh Doremon - Thư Viện Ebook Miễn Phí Truyện tranh Doremon Tác giả: Fujiko F. Fujio Thể loại: Truyện Tranh Vui lòng chọn định dạng file để tải hoặc đọc online. PDF Đọc Online Danh sách chương Tập 1 - Chương 1: Doremon đã đến với Nobita như thế nào? Tập 1 - Chương 2: Chạy trời không khỏi nắng Tập 1 - Chương 3: Bánh quy biến hình
Đường Mạch gắt gao túm lấy con giun mà hắn đang cưỡi lên, hai con giun này một bên chạy vội, một bên phát ra tiếng kêu tê tê. Đường Mạch cẩn thận nghe ngóng một lúc mà vẫn không hiểu bọn chúng đang nói cái gì.
Bạch Cư Dị là bầy tôi nhà Đường, không tiện kể lại truyện Minh Hoàng, nên phải tránh đi như thế. (b) Ly Cung: dưới âm phủ. (r) Thái Chân: Tên Dương Quý Phi. (s) Vương Duy (701-761), tự Ma Cật. Ông là một nhà thơ, một họa sĩ,
Đọc truyện tranh Cửa Hàng Âm Dương chap 16 next chap 17 tiếng việt. Mới nhất, nhanh nhất, bản đẹp chất lượng cao tại TruyenQQPro.Com Quỷ đẹp thế này bắt ta ở địa phủ tu luyện ngàn năm cũng đc . 2 Trả lời 19 Ngày Trước. 11 phản hồi. Gửi. Ta Là Long Thần Hóa Thần
Truyện kiếm hiệp Âm Dương tam thư sinh là một trong những tác phẩm kiếm hiệp của tác giả Khuyết Danh bao gồm những chương hồi gây cấn hấp dẫn sau: Âm Dương tam thư sinh - Hồi 1 : Thiếu Chủ Hiện Thân. Âm Dương tam thư sinh - Hồi 2 : Tuần Hồi Ma Cung. Âm Dương tam thư sinh
Site De Rencontre Gratuit 07 26. Hai mươi năm sau. Người con gái đầu lòng của Mạnh giờ đã lớn, và trở thành một cô thiếu nữ rất xinh đẹp. Còn Mạnh đã trở thành một lão già trung niên hay cáu kỉnh và khó tính. Sau bao nhiêu năm lang bạt, Mạnh có thể xây dựng được cơ ngơi riêng của mình với một hãng xe vận tải riêng cả về hành khách lẫn hàng hóa. Thế nhưng, cuộc sống giàu sang sung túc và đầy hạnh phúc ấy lại chẳng được bao nhiêu lâu. Cơn ác mộng mà Mạnh những tưởng rằng nó đã qua đi, thì không ngờ rằng giờ đây nó đã quay trở lại. Buổi chiều tối, sau khi đốc thúc xong đám lái xe thuê giao chuyến hàng cuối để chốt sổ sách. Mạnh rời kho để trở về căn nhà biệt thự bốn lầu mà anh mới xây. Căn nhà ấy lọt thỏm ở giữa một vườn cây ăn trái, đủ các loại trái thơm quả ngọt mà ai cũng phải thích mê. Căn biệt thự có bốn tầng lầu, mỗi tầng đều được thiết kế sang trọng tiện nghi, và đều có thể nhìn ra tận xa khắp vườn cây ăn quả. Dưới lầu một, ở trước sân biệt thự là một gốc cây trứng cá, và một gốc cây dừa. Ở bên hiên nhà, Mạnh còn mắc một cái võng để thi thoảng rảnh rỗi ngồi hóng mát. Kết thúc ngày làm việc ở kho, trời đã tối mịt Mạnh mới về nhà. Cơm nước xong xuôi thì cũng đã đến chín giờ tối, tất bật hoàn thành nốt đống sổ sách thì cũng vừa tròn mười một giờ đêm. Khi ấy, cả gia đình vợ con của Mạnh đều đã đi ngủ hết. Mạnh làm việc xong thì liền theo thói quen, chui ra cái võng ở hiên để hóng mát buổi đêm như thói quen mà lâu nay anh vẫn hay làm. Trời đêm gió thổi hiu hiu, tiếng chó sủa xa xa cứ vang vong vỏng, rồi tiếng cây cối xào xạc, côn trùng kêu ve vãn khiến Mạnh hoài tưởng tới hồi còn trẻ vẫn còn phải vất vả lái xe tất tả, dừng nghỉ ở ven rừng Trường sơn, tất cả đều khiến cho Mạnh có một nỗi hoài niệm mang mác buồn về quá khứ. Trong lúc mắt anh dõi xa xa về phía vườn cây ăn quả, thì chợt Mạnh cảm thấy như có người nào đó đang đứng sau lưng vậy. Một cái bóng phả lộ rõ qua ánh trăng chiếu rọi cho cái bóng hiện ra trước mặt của anh. Mạnh nhanh chóng quay phắt đầu lại, mà chẳng thấy bất kỳ ai. – Quái lạ nhỉ! Mạnh tự thốt lên một câu cảm thấy khó hiểu, vì cái bóng người do ánh trăng chiếu rất rõ ràng, không thể nào mà nhầm lẫn được. Được một lúc, Mạnh quên chuyện ấy, anh lại dõi mắt về phía vườn cây ăn quả mà lim dim mắt, muốn thiu thiu ngủ. Nhưng lập tức anh phải giật mình đứng bật dậy hốt hoảng, bởi vì đột nhiên anh vô tình thấy lẫn trong cái tán cành lá của cây trứng cá. Mạnh có thể một đôi mắt sáng như đuốc, sâu hoăm hoắm, với hàm răng trắng nhởn nhe ra đầy ghê tởm. Cái cây rung rinh rung rinh như có gió đưa đẩy. Nhưng kỳ thực là do người ngồi trong tán lá ấy đung đưa thì phải. Phải là người tinh mắt lắm, thì mới có thể nhìn thấy được người ngồi nấp trong tán lá ấy. Vừa rồi Mạnh chỉ vô tình, nên mới có thể liếc thấy thứ ấy. Thảo nào mà anh luôn có cảm giác có một người nào đó luôn theo dõi mình, thì ra là như vậy. Mạnh dụi mắt một lần nữa để xác định lại, thì lại thấy tán lá cây trứng cá bình thường trở lại. Anh tự lắc đầu cho rằng dạo này mình đã dần có tuổi rồi, cho nên mới gặp nhiều chuyện hoang đường. Anh quay đầu lại ngồi xuống võng, định tiếp tục đi nằm thì lại giật mình vì từ lúc nào trên ngọn cây dừa, lại đang có vóc người đen đúa, mặc áo lùm xùm ngồi thui lui nấp sau những chùm dừa. Mắt người đó sáng quắc, và vẫn hàm răng trắng nhởn đầy kinh tởm. Mạnh hãi hùng quá, quay đầu chạy vô nhà, nhảy lên giường, chùm chăn rúc vào ôm vợ run như cầy sấy. Vợ của Mạnh lúc đó ngủ quá say nên cũng chẳng biết chồng mình bị như vậy. Mạnh ôm vợ một lúc lâu thì cũng ngủ thiếp đi, và nhanh chóng quên đi những chuyện vừa mới trông thấy ngoài sân. Sớm hôm sau, Mạnh đánh răng rửa mặt thật nhanh. Anh dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ từ trước. Lúc này trời vẫn còn hơi sẩm tối, Mạnh quẹt quẹt cái bàn chải đánh răng vô miệng mấy lần mà vẫn ngái ngủ. Mạnh cúi xuống bồn rửa mặt, xúc miệng ồng ộc một lượt, rồi ngửa mặt lên nhả nước xúc trong miệng ra. Lấy khăn mặt lau lau thật sạch khuôn mặt của mình, rồi mới vắt cái khăn mặt lên giá. Mạnh lúc này mới chợt nhìn vô gương, toan chải chuốt một chút cho thật tươm tất. Bất chợt, thình lình anh hãi hùng bật ngửa ra phía sau, vì trong cái trời nhá nhem. Một đôi mắt đỏ tươi đang thùi lùi nhìn vô gương, một thân người đứng sau lưng anh. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh trong gương như muốn đòi nợ. Một giọng nói the thé vang vẳng trong gió – Trả nợ cho tao… Mạnh toát mồ hôi, xoay người trở lại thì không thấy ai. Anh bỗng nhớ lại cái hình dáng ấy, chính xác là hình dáng của bà già mà hai mươi năm trước anh đã gặp, trên con đường mòn kinh hoàng. Con đường mà cho dù sau khi đã thoát ra khỏi đó một thời gian dài rồi mà Mạnh vẫn phải mất một thời gian rất lâu nữa mới có thể quên được hết. Kể từ sau hôm đó, cứ tối đến, Mạnh lại hãi hùng bắt gặp phải đôi mắt ấy, cái vóc người ấy. Thi thoảng người ấy cứ vắt vẻo trên ngọn cây, thi thoảng thì thấp thoáng ở nhà tắm. Lúc thì mập mờ ở cái cây mít vườn sau. Lúc lại có tiếng rầm rầm ở gần cái cửa sổ buồng ngủ… Những chuyện ấy ám ảnh khiến Mạnh cảm thấy muốn phát rồ. Câu nói “Trả nợ lại cho tao” cứ vang vang mãi trong đầu anh mà không dứt. Cuối cùng Mạnh đã nhớ lại hết, và đã biết rằng, giờ đây là lúc anh phải thực hiện trả lại món nợ cho mụ già yêu tinh trên con đường Hoàng tuyền lộ năm xưa. … Buổi sáng hôm sau. Con gái anh là Thu Quyên đã tíu tít khoe với anh một chuyện rất vui vẻ – Bố ơi, hè này trường đại học cho bọn con nghỉ rất dài, con muốn đi du lịch một chuyến. Bố cho con đi nhé! Mạnh nhìn đứa con gái đầu lòng là Thu Quyên, rồi nghĩ đến bản khế ước với mụ yêu tinh mà ruột đau như cắt. Nhưng anh khẽ vuốt mái tóc của Thu Quyên nhẹ nhàng, rồi trầm ấm dịu giọng hỏi con – Vậy chứ con muốn đi du lịch ở đâu? Thu Quyên thật thà trả lời – Dạ! Con muốn đi một chuyến đi phượt từ Nam ra Bắc! Mạnh chợt nhíu mày nói – Đi qua đường Trường sơn à? Thu Quyên ngạc nhiên, thích chí reo lên – Ơ sao bố biết hay vậy! Là vì giờ người ta hay đi đường quốc lộ một. Nhưng tụi con nghe nói đường Trường sơn đi thì sẽ có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp hoang sơ hơn. Hơn nữa đó còn là tuyến đường có nhiều tích truyện oanh liệt kháng chiến, rất đáng để khám phá. Mạnh thở dài trách số phận Thu Quyên sao mà hẩm hiu, chuyện này xảy ra giống như là ông trời cố ý sắp đặt để Thu Quyên đi thế mạng, trả nợ số kiếp năm ấy vậy. Mạnh biết chuyến đi này của Thu Quyên cuối cùng sẽ xảy ra hậu quả gì, cho nên chỉ cố nén đau thương nói – Bố cũng muốn thăm lại đường Trường sơn một lần, hay là con cho bố đi cùng với bọn con đi. Bố quen đường ở chỗ đấy nên cũng biết nhiều di tích hay lắm… Thu Quyên reo lên – Thật vậy hả bố? Ôi thích quá! Vậy là bố đồng ý cho con đi du lịch… Mạnh gằn lòng kìm nén cố không phát ra những lời buồn bã nói – Ừ, với điều kiện là có bố đi cùng! Thu Quyên thích trí liền nói – Bố muôn năm, bố là nhất! Rồi Thu Quyền tung tăng chạy lên phòng mình ở lầu hai, con bé hối hả gọi cho khắp lượt những người bạn thân sẽ tham gia chuyến đi này để thông báo rằng nó đã được bố nó đồng ý cho đi. Không những vậy, nó còn mời được một người dẫn đường cự phách là bố nó đi cùng, để cả đoàn không cảm thấy lãng phí thời gian mà vẫn có được đến những điểm lý thú trong chuỗi hành trình vậy. Còn Mạnh thì nhìn Thu Quyên vui vẻ như một đứa trẻ, nghĩ đến kết quả của chuyến đi lần này. Anh chỉ muốn đâm đầu vào chỗ nào đó chết quách đi cho xong. Vì sao một đứa bé dễ thương đến như thế, mà năm xưa đầu óc của anh bị trời đánh thánh vật thế nào, lại buột miệng nói ra là đánh đổi đứa con này. Nếu bây giờ cho thời gian quay trở lại, Mạnh thà đánh đổi tính mạng của mình thay cho con bé, còn hơn là để một người trong sáng thiện lương như Thu Quyên phải chết vì một sai lầm của mình. Năm hôm sau, những người bạn của Thu Quyên đều đã góp mặt đầu đủ ở kho công ty của Mạnh. Mạnh cử hẳn một chuyến xe hành khách của công ty để bảo trợ cho chuyến đi lần này của đám trẻ. Đồng thời, anh còn là người đích thân lái chiếc xe ấy để đưa chúng đi trên chuyến hành trình lần này. Chuyến xe bắt đầu khởi hành, con đường Trường sơn xưa cũ năm nào dần dần hiện ra trước mắt đoàn người. Mạnh rất quen thuộc tuyến đường này nên lái xe rất bắt đường. Không những vậy anh lại còn có thể tìm được những điểm đến lý thú dành cho lũ trẻ trên khắp chuyến đi, khiến chúng trên khắp chuyến đi cứ luôn khen ngợi anh không ngớt. – Chú Mạnh, không ngờ đường Trường sơn này toàn cây với cối, mà lại có lắm chuyện hay li kì thật đấy! Tuấn, một người bạn của Thu Quyên từ đầu đến cuối chuyến đi liên tục nịnh nọt Mạnh khiến Mạnh vui vẻ. Nghe đứa trẻ thích thú khen ngợi, Mạnh khách sao gật đầu nói – Thì chú cũng biết ít thôi, quan trọng là hồi trẻ có đi nhiều qua chỗ này, nên nghe dân ven đường kể mãi thành ra cũng quen đi ấy mà! Mạnh nói xong, lại chăm chú tiếp tục vào việc lái xe. Tuấn hứng thú dạt dào hỏi – Ngoài mấy chuyện các chiến sĩ hy sinh, rồi tục lệ của người bản xứ. Chú còn biết chỗ nào hay hay li kì nữa không chú? Mạnh trả lời – Hay hay thì không, nhưng mà li kỳ thì có nhiều đấy! Đoạn nữa sắp đến một chỗ, chú dừng lại sẽ kể cho các cháu nghe… Tuấn hưng phấn hỏi – Dạ, chỗ đó có lớn không chú? Mạnh lắc đầu nói – Lớn thì không lớn, mà cũng rộng vừa đủ! Mạnh tiếp tục lái xe, đồng thời nhấn ga, dồn tốc độ cho xe lao nhanh để có thể leo lên dốc con đèo một cách dễ dàng. Chiếc xe lao vùn vụt lên tới tận đỉnh đèo, từng khu bia mộ năm xưa Mạnh từng nhìn thấy khi sạt núi dần hiện ra. Chiếc xe đi tới chỗ này liền giảm dần vận tốc, đi chầm chậm ngược trở lại. Chiếc xe dừng hẳn bánh, đoàn người gồm mười ba người đều bước xuống xe. Mạnh cầm trong tay bó nhang, chậm rãi đi đến gần một ngôi mộ, thắp lên cây nến rồi đốt hết nhang trong bó nhang cho cháy đều. Sau đó, anh tỉ mỉ đi đến từng ngôi miếu cắm nhang không sót một ngôi miếu nào. So với hai mươi năm trước đây, số miếu ở đây có vẻ chỉ tăng lên chứ không hề ít đi. Một số ngôi miếu chắc là do thời gian quá lâu không có người trùng tu, nên chỉ còn là những lớp gạch vụn, thậm chí bát nhang cũng chẳng còn, khiến Mạnh buộc chỉ có thể cắm cây nhang lên nền đất. Cắm xong hết lượt bó nhang không còn bó nào, Mạnh lẩm rẩm khấn bái trong miệng. Đám người Tuấn, Thu Quyên không hiểu tại sao Mạnh lại là như vậy, nhưng cũng chắp tay vờ khấn theo. Chờ cho Mạnh ngừng hẳn khấn vái, Tuấn bắt đầu chạy đến bên cạnh Mạnh hỏi dồn – Chỗ này vì sao lại có nhiều ngôi miếu thờ thế hả chú? – Đúng vậy, tại sao lại có nhiều miếu thờ thế chú? Cả đám trẻ nhao nhao lên đồng thanh hỏi – Mạnh gật gù, ngồi xuống bên thềm một hòn đá nghĩ chân cạnh một ngôi miếu rồi thở dài nói – Họ đều là những người lái xe, trong số này còn có cả những người bạn của chú năm xưa cũng chết tại đây. Là vì con đèo này quá mức nguy hiểm, nên đã xảy ra không ít vụ tai nạn ở chỗ này. Số người chết tại đây cứ ngày một tăng lên, nếu chú đoán không nhầm, thì so với hai mươi năm trước, số lượng miếu thờ ở đây đã tăng lên gấp ba lần rồi! Cả đám trẻ nghe xong liền trầm trồ, chúng vừa tiếc thương cho những người đã chết ở đây vì tai nạn, nhưng cũng rất hiếu kỳ muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong chuyện này. Mạnh kể một vài vụ đổ đèo mà anh từng biết cho đám trẻ, thậm chí còn kể cả cái vụ mà anh đã suýt chết, may mắn thoát chết và người đồng bạn của anh thì không qua khỏi. Mạnh châm một điếu thuốc lá, bắt đầu chậm rãi kể – Chú với cậu Thân ấy là bạn đồng hao, sau khi học hết trường làng là cả hai anh em bỏ dở không theo học nữa, mà bỏ đi làm lái xe thuê trên thành phố. Mấy năm thì cậu Thân tậu được xe riêng, mời chú về đi chung. Rồi cái đợt tháng bảy năm ấy, xui rủi thế nào mà gặp đúng cơn bão, nếu là mưa bình thường thì không sao. Chú Thân đi lên đến đoạn đèo này thì xe bị gió thổi bật tung nắp cabin, chú ấy hoảng quá không cứng tay, nên quẹo lái khiến cả chiếc xe lao hẳn xuống vực… Tuấn thở dài một chặp, rồi lại hỏi tiếp – Tội nghiệp chú ấy, vậy sao mà chú thoát được? Mạnh kể – Lúc ấy cái nắp cabin bay lên, chú linh tính không hay, nên theo phản xạ thì ngay lập tức lúc ấy mở cửa xe cứ nhảy bừa ra ngoài. Mưa gió có nhìn thấy cái gì đâu, lá cây bay tung mù mịt, may thay lúc ấy cái hướng chú nhảy nó không phải là vực sâu, chứ không thì chắc giờ này cũng không thể ngồi đây với các cháu. Mạnh kể xong, liền dập tắt điều thuốc lá sau đó cười nói tiếp – Nhưng thôi hôm nay kể đến đây thôi, trời tối rồi. Chú sẽ đưa các cháu đến một nơi… Nghe Mạnh nói vậy, lũ trẻ đều gật đầu đồng ý, Mạnh đi đâu thì chúng sẽ đi theo đó. Mạnh nổ máy xe tô, rồi bắt đầu rẽ lái hướng vào lối đường mòn ngay trước đám bia miếu thờ những người xấu số. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, Mạnh đã quyết định đêm nay là đêm cuối cùng dành cho Thu Quyên, đứa con gái đầu lòng của anh. Trên chuyến đi này, những loại ác mộng liên tục xuất hiện, dằn vặt Mạnh hằng đêm khiến anh không thể tiếp tục chờ thêm được nữa. Nếu chịu đựng thêm một ngày Mạnh sẽ phải căng não đến chết. Trời đêm bắt đầu phủ xuống con đường mòn ấy, con đường mòn vẫn giống như năm xưa với chằng chịt những bụi cây ven đường, cách nhau với một đoạn khoảng cách nhất định. Đám cây gai bụi tua tủa chắn đứng đường chiếc xe đi khiến tấm nhìn khó nhìn hơn nhiều. Vẫn con đường ma quái ấy, và quả nhiên một lát sau vẫn có một vệt sáng li kì dần xuất hiện ở ít cuối đường. Mạnh nhìn vào vệt sáng ấy, ánh mắt xa xăm mà mang mác buồn. Trong đầu anh còn đột nhiên bốc lên một loại cảm giác kinh tởm nào đó. Đi thêm một đoạn nữa, chợt Mạnh thấy có một cái bóng đen thấp thoáng bên vệ đường, bóng đen đờ đẫn lướt qua lướt lại trốn tranh trong những bụi cây. Mạnh nhìn thấy bóng đen ấy, liền lập tức đoán được ra ngay đó là thứ gì. Hẳn là nó chính là loài sinh vật dẫn người sống đến thế giới đã chết, mà trước đây Mạnh đã từng có dịp được gặp một lần, chính nó đã làm bẹp cái nóc cabin xe của anh năm xưa. Loài sinh vật này đã bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ là từ đây đến chỗ bà già kia còn cách không xa nữa thôi. Tuấn đang gật gù ngái ngủ, liền đột ngột thức giấc kỳ quái như gặp phải một giấc mơ nào đó nên bị giật mình. Dụi mắt một lát cho tỉnh ngủ, Tuấn bắt đầu hiếu kỳ quay sang hỏi Mạnh – Chỗ này là chỗ nào thế hả chú? Mạnh đáp – Đây là một lối đường tắt! Tuấn ngơ ngác một lúc, rồi chợt nhìn thấy cái đốm lửa ở xa xa, lập tức Tuấn liền reo lên – Hình như có người ở trong đường này kìa chú, hay mình tấp xe vào đó hỏi han họ một chút đi chú. Xem họ sống ở nơi này như thế nào? Cháu rất tò mò là ở chỗ này thì làm sao họ có thể có đủ nhu cầu thiết yếu mà sống được. Chắc hẳn họ phải săn thú dữ lắm… Mạnh gật đầu, cố gắng gượng nở nụ cười trên miệng. Nhưng thật ra lúc này anh đang thực sự cảm thấy rất đau đầu, bởi vì đã đến lúc anh phải giao ra tính mạng đứa con gái của mình cho mụ già kia. Chiếc xe lăn bánh càng nhanh, thì căn chòi kia lại càng xuất hiện lớn dần. Tiếng gió hiu hiu thổi bên ngoài, vẻ đêm lặng ngắt như tờ khiến mọi sự chú ý đều nín lặng. Tuấn mới đầu còn có vẻ hào hứng và hứng thú, nhưng bầu không khí rờn rợn dần bao chùm khiến nụ cười trên miệng Tuấn cũng phải dần tắt ngấm. Giống như Tuấn, lúc này Thu Quyên con gái Mạnh chợt nũng nịu đến bên bố hỏi – Sao chỗ này con cứ cảm thấy ghê ghê thế nào ấy bố ạ, hay mình cho xe quay lại đường khác đi bố? Cả đầu óc của Mạnh giờ này đã ong ong hết cả lên, anh không còn nghĩ được gì nữa cả. Anh chỉ vội vàng bịa ra một cái lý do lấp liếm nói – Đây là con đường gần nhất để mình đến điểm dừng chân tiếp theo rồi con, qua đây rồi mình có chỗ nghỉ chân ăn cơm. Con đừng sợ, đoạn sau sẽ có rất nhiều cảnh đẹp… Thu Quyên run run nép sát thân người Mạnh lay lấy cánh tay anh nói – Vậy bố nhanh cho xe chạy qua chỗ này đi, căn chòi này ghê quá à! Mạnh gượng cười nói – Được rồi, được rồi, bố cho xe đi qua đây nhanh thôi! Mạnh nói xong thì liền nhấn tăng ga để phóng xe vượt qua căn chòi. Nhưng theo phản xạ, một lần nữa trong chớp nhoáng Mạnh lại nhìn vào trong căn chòi. Một đôi mắt lồ lộ nhìn dõi ra cửa, nhìn xuyên vào trong xe. Vẫn là mụ già ấy, vẫn là hàm răng tởm lợm với nụ cười quái đản của mụ ta. Mụ ta ngồi lui cui một góc chòi như một con mèo hen, đung đưa cây đèn bão của mình theo nhịp gió. – Ôi trời! Cả đám trẻ vô tình lướt qua nhìn vào trong căn chòi, đều thảng thốt giật mình sợ hãi kêu lên. Mạnh vờ hỏi – Có chuyện gì thế các cháu? Đám trẻ thi nhau thanh minh – Vừa rồi cháu nhìn thấy trong căn chòi có người, là một bà già! – Đúng vậy chú, là một bà già chú ạ, bà ta trông ghê lắm! – Tởm lợm giống như quỷ thì đúng hơn… Lũ trẻ nhìn nhau gật đầu khẳng định nói vậy. Mạnh cười trừ lấp liếm cho qua – Thì người dân tộc đôi khi họ hơi lôi thôi một chút, có gì mà ghê hả các cháu. Trông họ tuy vậy thôi nhưng mà họ thân thiện lắm đấy! Đám trẻ vẫn thi nhau bàn tán không dừng lại chủ đề của chúng. Chiếc xe phóng đi được một lúc vượt qua căn chòi, Mạnh tiếp tục cho xe chạy thêm độ ba mươi phút nữa rồi đột ngột dừng xe lại, rồi quay đầu nói với đám trẻ – Thôi, tất cả xuống đây nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tiếp, đứa nào có đi vệ sinh thì đi luôn đi nhé! Thu Quyên chợt níu tay Mạnh hỏi – Sao không đi tiếp đi hả bố, con thấy chỗ này ghê quá à? Mạnh bẹo má Thu Quyên một cái yêu chiều, khóe mắt anh hơi đỏ nhưng vội vã giấu đi. Anh nói – Thì cũng phải dừng nghỉ một chút cho các bạn đỡ mệt chứ con. Con không cần phải sợ, chỉ nghỉ một lát thôi, có bố ở đây thì lo gì? Thu Quyên hơi dè dặt một chút, nhưng rồi cũng gật đầu. Cô cùng với đám bạn đều xuống xe, Mạnh cũng bước chân xuống xe, nhưng anh lại nhìn quanh lũ trẻ một lượt, giống như đang làm thủ tục tiễn biệt chúng vậy. Mạnh rỉ nước mắt một lúc, rồi cuối cùng cắn răng quay đầu chạy tức tốc lên xe. Đóng xầm cửa xe lại, lại vội nổ máy xe chạy thẳng. Đám trẻ còn đang hứng thú hít khí trời, có người thì còn đang trêu đùa nhau, liền đồng loạt sững sờ trước hành động của Mạnh. Tuấn là người đầu tiên cảm thấy kỳ lạ liền cất tiếng hỏi – Chú Mạnh, chú lái xe đi đâu vậy? Mạnh không đáp, chiếc xe cứ thế quay đầu, vòng lại con đường cũ rồi mạnh ga phóng thẳng mịt mù bỏ lại đám trẻ. Lúc này, tiếng kêu gào mới bắt đầu dần dần vang lên, tiếng gào khóc kinh khủng vì một sự thật tàn độc không thể tin nổi diễn ra trong mắt chúng. Mạnh đã thực hiện một tội ác, một tội ác đáng ghê tởm. Chiếc xe lăn bánh chạy vụt qua căn chòi cũ, Mạnh dừng xe đỗ lại trước cửa căn chòi. Mụ già lẳng lặng đứng dậy, nhìn Mạnh và nhe hàm răng trắng ởn của mình ra nói – Món nợ của mày đã trả xong, mày có thể đi… Nói rồi mụ quay đầu bước ngược trở lại căn chòi, rồi đóng sầm cửa lại. Thứ ánh sáng le lói duy nhất trong căn chòi cũng chợt phụt tắt ngấm. Mạnh gạt nước mắt, trong âm thầm bắt đầu phóng xe trở về nhà. Anh đã đang tâm thả con gái mình và những đứa bạn của nó chết trong tay yêu tinh. … Mười ngày sau khi trở về nhà. Vụ mất tích bí ẩn của hơn mười người đã bắt đầu rục rịch lan truyền. Và kẻ bị quy kết liên quan nhiều nhất chính là Mạnh, những vụ điều tra của cảnh sát đã đưa Mạnh ra vành móng ngựa. Thế nhưng cho dù có dùng cách nào, thì Mạnh cũng không hé răng nửa lời. Chỉ là một vụ tạm giam tạm thời, để truy tìm những đứa trẻ. Ngồi trong gian nhà lao, Mạnh nghĩ về những tội ác mình đã gây ra mà còn cảm thấy bản thân bị dằn vặt gấp nhiều lần so với việc bị mụ già kia ám ảnh. Anh xin cán bộ trại tạm giam những đầu sách kinh phật, đọc qua ngày để muốn tâm được xám hối. Sau hôm ấy vợ của Mạnh vào thăm, trách anh hết nước – Anh nói thật đi, anh mang con bé đi đâu? Tại sao anh không nói một lời, có phải anh đã giết bọn trẻ và con bé rồi không? Con bé đáng thương thì có tội tình gì, một người cha như anh tại sao lại có thể tàn độc được như thế. Đồ cầm thú… Vợ anh khóc, anh cũng khóc. Nhưng anh chẳng thể giải thích được chuyện này, vì có nói ra thì cũng không ai tin. Rằng anh không giết người, anh chỉ bỏ chúng ở lại đó, trên con đường của âm phủ… Thêm một thời gian nữa, ngày ngày Mạnh đọc kinh phật nên cảm thấy lương tâm bị dằn vặt đã vơi đi nhiều. Cảm giác tội lỗi đã không còn ám ảnh quá lâu sau khi anh trở về cuộc sống bình thường. Vì không có bằng chứng nào thuyết phục để luận tội, Mạnh được cho về nhà và quản thúc tại gia. Vợ anh thì từ đó đã từ mặt anh, đem đứa con út bỏ ra sống riêng. Trong căn nhà biệt thự rộng lớn mà Mạnh tích cóp cả đời để xây lên, giờ chỉ có mỗi mình anh. Giờ đây, trong âm thanh rả rích của thứ côn trùng, Mạnh không còn cảm thấy mình yêu thiên nhiên như khi xưa nữa, mà anh chỉ cảm thấy ghét cay ghét đắng chúng, giống như là một thứ vật gì đó cũ rích tởm lợm, ám ảnh chán ghét đến buồn nôn. Một gia đình hạnh phúc, giờ tan vỡ, một người cha hiền từ thành một kẻ cầm thú. Vì sao anh lại mắc phải một chuyện như vậy. Sau nhiều tháng dằn vặt, Mạnh bắt đầu tuy tìm ngọn nghành lý do trong những cuốn kinh phật mà anh sưu tầm được để xám hối. Những cuốn kinh phật ngoài chuyện hướng thiện cho người ta, thì nó cũng có chỉ ra tên của các loài quỷ để tránh xa. Và trong đó, có một loài quỷ liên quan đến sự trừng phạt, sẽ xuất hiện để trừng phạt những kẻ bội tín. Một yêu tinh canh cửa địa ngục, trừng phạt tội ác kẻ bội tín bằng cách tống khứ kẻ đó vào con đường vô tận – Hoàng tuyền lộ. Và bắt kẻ đó phải trao đổi khế ước với nó… Nhưng kẻ đó cho dù trao đổi xong khế ước đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể phát hiện ra sự việc không thể chấm dứt, và rằng con yêu tinh đó là một kẻ lừa lọc. Không sớm thì muộn, sau cú lừa, con yêu tinh sẽ một lần nữa tái xuất hiện, đòi hết điều kiện này đến điều kiện khác. Cho đến khi kẻ bội tín không còn bất cứ thứ gì trong tay, dù là người thân hay gia sản thì đều trở nên tiêu tán hết. Cách duy nhất để chấm dứt ác mộng ấy, chỉ có thể là cái chết… Mạnh đọc xong những dòng kinh nhắc đến loài quỷ này, liền thẫn thờ quỳ sụp xuống. Luật nhân quả là có thực, và kẻ bội tín sẽ bị sứ giả của diêm la vương trừng phạt. Mạnh đã bội tín với ông Hậu, với cậu Thân, vơi tất cả những người đã chết trên đèo cả thân thiết. Những lý do bội tín thì kể ra nhiều không kể xiết, nhưng chung quy cũng là vì một tội ác phải trả giá khi Mạnh đã sống và làm người không ngay thẳng. Con đường Hoàng tuyền lộ xuất hiện, vốn dĩ chỉ là một thứ đáng phải xuất hiện trong cuộc đời của Mạnh mà thôi. Đó là một sự trừng phạt, và giờ đây sự trừng phạt còn tăng lên gấp bội khi Mạnh đã chính tay dán tiếp hại chết nhiều người hơn nữa, trong đó có cả con gái của anh. Buông tờ kinh phật xuống mặt bàn, Mạnh thẫn thờ nhìn ra ngoài vườn cây như một con người mất hồn. Đúng lúc ấy, Mạnh liền có một loại cảm giác bất an bao chùm. Ngoài vườn cây một bóng người đen đúa chùm kín mặt đã lẳng lặng ngồi nhìn Mạnh ở đó từ rất lâu rồi. Mạnh vừa nhìn thấy bóng người ấy, đã lập tức nhận ra ngay, người đó chính là mụ già trước đó. Lời kinh phật nói quả không có sai, sự trừng phạt sẽ không dừng lại. Yêu tinh vẫn tiếp tục xuất hiện… Chớp mắt thêm một lần nữa, bóng người lại biến mất như chưa từng tồn tại. Mụ yêu tinh đó quả thật là một kẻ trơ trẽn, và là một con quỷ gian ngoan lừa lọc. Mạnh đứng phắt dậy, anh không thể tiếp tục cam chịu cuộc sống như vậy thêm nữa. Kết thúc sinh mạng này, cũng đồng nghĩa với việc kết thúc cơn ác mộng. Trả giá cho sự bội tín và trả lại món nợ cho những người mà anh đã gây ra tội lỗi. Mạnh vùng xuống bếp lấy mớ dây thừng, quăng lên chằng vô cái lan can tầng hai. Thò xuống một đoạn dây thừng lủng lẳng trên cao. Mạnh đã quyết định thắt cổ tự tử, chấm dứt sinh mạng của mình. Anh thò đầu vô cái thòng lòng, miệng gào lên – Con quỷ chết tiệt, mày hại gia đình tao tan cửa nát nhà. Vậy thì tao chết đi để xem mày có thể làm được gì? Nói xong, Mạnh định đạp cái ghế để tự tử luôn. Nhưng ở trong sâu thẳm con người của Mạnh, vẫn luôn tồn tại nỗi sợ hãi cái chết. Chính vì Mạnh sợ hãi cái chết, nên mới đánh đổi tính mạng con gái mình, vì sợ hãi cái chết mà tự thân đưa nó đến quỷ môn quan. Mạnh dùng dằng một lúc mà chẳng thể nào tự làm được, sau cùng Mạnh ngừng kiễng chân, chuẩn bị từ từ rút đầu ra khỏi cái thòng lọng. Vừa rồi chỉ là suy nghĩ lúc nóng nảy, Mạnh vẫn còn rất sợ chết. Nhưng chính cái phút giây anh ngửa cổ định rút đầu ra khỏi cái dây thòng lòng ấy. Thì thình lình cái mặt tởm lởm của mụ già và thân người của mụ lủng lẳng đu trên sợi dây. Mạnh giật mình liền ngã chới với, quơ loạn đổ cái ghế chống dưới chân. Cái thòng lòng được dịp liền mau lẹ thít chặt vô cổ Mạnh. Một cảm giác nghẹt thở bao chùm, cái chết đã dần lan tràn đến. Trong bóng đêm, gương mặt đung đưa gắn liền với thân người gầy trơ xương đang bám vô sợi dây thừng. Gương mặt mờ mịt dần dần lồ lộ rõ khiến Mạnh trước khi chết có thể nhìn được đó lại ai. Tim Mạnh thắt lại, cảm giác co thắt muốn vỡ tung, mạch máu bị dồn nén đến vỡ tan. Mạnh đã chết vì nhồi máu cơ tim, trước khi chết vì bị dây thừng làm nghẹt thở. Cái khuôn mặt lồ lộ mà Mạnh nhìn thấy ấy, hóa ra không phải là của mụ già kia, mà lại là của Thu Quyên, con gái của anh… Gió thổi những trang kinh phật, trang tiếp theo được lật qua, lộ ra những dòng chữ vàng chói “Món quà được lựa chọn, vốn dĩ chính là yêu tinh…” Ngạ Quỷ
Con Đường Âm Phủ Những tấm bia nhấp nhô san sát nhau như một rừng bia mộ tại một khu nghĩa địa. Chân hương của những cái bát nhang đã rụng rời vì từ lâu không có người thắp nhang, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho cái bát nhang trông càng ẩm ướt bẩn thỉu thiếu trang nghiêm. Những cái miếu nhỏ được người dân địa phương tạm thời lập nên để thờ cúng cho những người xấu số đã chết vì con đèo cả đầy nguy hiểm này… *** Chiếc xe tải bon bon chạy trên cung đường vắng, vắng đến mức trên cả cung đường ấy chẳng hề có một chút ánh sáng nào khác ngoài chiếc đèn xe tải này. Mạnh buông chiếc vô lăng, thả rũ mái tóc đen nhánh của mình mà phủi những lớp bụi bay tới tấp từ khung cửa kính ngoài cabin bay vào. Tuyến đường quốc lộ một trải rất dài, nó vòng vo quanh co qua những triền núi, kéo sâu vào tận tít bên kia những ngọn đồi là những trạm trung chuyển hứa hẹn của cánh lái xe tải. Tại nơi ấy, những chuyến hàng quen sẽ được bốc dỡ đúng lộ trình, và tiếp tục đổ hàng tới những miền đất còn có thể hoang vu hơn cả tuyến quốc lộ này, những lối đường mòn. Rầm! Két! Bất chợt, Mạnh phải vội phanh gấp bánh xe, cái vô lăng xoay mạnh một cái khiến cả chiếc xe quay mình như sắp đổ. Mạnh đập tay vô cái vô lăng chửi thề một câu – Mẹ khiếp, lại sạt núi rồi… Nguồn
truyện ma con đường âm phủ